"Hôm nay sao lại nghĩ đến chuyện đi ăn ngoài?” Sở Dung cười khổ: "Ban đầu định đi viện, không đi nên đổi sang đi ăn. Phó Như Hối ngạc nhiên: "Sao lại đi viện? Không khỏe à?'" "Không, chỉ tay hơi chuột rút thôi. Sở Dung ngáp một cái, thản nhiên nói: "Cứ tưởng bị Parkinson.. Phó Như Hối cười: "Vậy lát nữa đi khám xem sao?” "Đi đâu?" Sở Dung lơ đãng hỏi, dường như đã quên mất mọi chuyện.
"Đi khám bác sĩ, kiểm tra cho chắc ăn" Phó Như Hối nhẹ nhàng đề xuất.
Sở Dung chớp mắt: "Ừm... ừm?”
Phó Như Hối tắt máy sấy, với lòng tốt, anh hỏi ý kiến của đối phương: Được không?”
Lúc ngồi vào ghế phụ cạnh Phó Như Hối, Sở Dung vẫn chưa tỉnh táo, có lẽ là cô đã kịp phản ứng lại, không muốn thừa nhận rằng mình đã vô tình bị Phó Như Hối lừa. Người này thật là thâm độc!
"Kỹ năng nói suông của Tổng giám đốc Phó không tồi.' Sở Dung nói một cách chua chát: "Đúng là không hổ danh ông chủ lớn."
Vì trời mưa nên Phó Như Hối rất chú ý quan sát tình hình giao thông phía trước, anh cười khúc khích nói: "Quá khen." Tuy anh không cố ý nói suông nhưng bản thân cô cũng rất hợp tác, không thì anh sao có thể nói những lời sáo rỗng đó chứ?
Sở Dung nhìn chằm chằm anh hồi lâu, người đàn ông này, mặt người dạ thú, bê ngoài ăn mặc lịch sự nhưng bên trong lại chất đây những ý nghĩ xấu xal "Tôi cảm thấy thật xui xẻo khi ba ngày này cứ đi viện ở hai nơi." Sở Dung chống mặt, đặt khuỷu tay lên cạnh cửa sổ, thở dài một hơi nhẹ nhàng: Tôi không thích bệnh viện.'
Phó Như Hối mím môi: "Vậy thì thôi không đi nữa."
Vẻ mặt ngạc nhiên của Sở Dung: "Hả?”"
"Anh sẽ mời bác sĩ đến nhà mình..
Sở Dung lặng người: "Đây không khác gì đổi thuốc đổi nước.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Phó Như Hối nói nghiêm túc: "Ở nhà còn hơn ở bệnh viện. Anh cũng không thích bệnh viện.
"Tại sao vậy?” Sở Dung cau mày hỏi anh: "Tổng giám đốc Phó không giống người ghét bệnh viện. Vì sao anh lại không thích?”
Phó Như Hối nhún vai: "Không thích không khí trong bệnh viện.”
"Bệnh viện có không khí thế nào?" Sở Dung xoa cằm suy nghĩ "Trong phim kinh dị thường có nhiều cảnh ở bệnh viện, chẳng lẽ ngài Phó luôn sợ cái này sao?”
Phó Như Hối cười méo xệch: Anh cũng không rõ, có lẽ là vậy.
Câu trả lời qua loa của anh khiến Sở Dung cau mày, dựa vào cửa sổ, thở vào kính và vẽ vời trên đó.
Phó Niên luôn theo dõi cuộc nói chuyện của Sở Dung. Vì cậu lo rằng ba mình sẽ vô tình tiết lộ bí mật mà cậu đã nói cho ba nên cậu vếnh tai, chăm chú lắng nghe ba mẹ trò chuyện. May mắn là ba giữ kín miệng, không để mẹ nhận ra chính cậu đã nói về việc muốn đi bệnh viện nhưng chủ đề trong lời nói của hai người đang dần trở nên bất ổn. Trong phim kinh dị, cảnh tại bệnh viện thường xuyên xuất hiện, Phó Niên cứng đờ người, cậu cảm giác mình không thể nào nhìn thẳng vào bệnh viện nữal
Mưa càng lúc càng to. Phó Như Hối nhíu mày, phải giảm tốc độ, cần gạt nước khó có thể lau sạch nước mưa trên kính chắn gió.
Sở Dung đồng ý: "Đường ướt, anh chạy chậm thôi.
"Được." Kỹ năng lái xe của Phó Như Hỗối không tệ, tình trạng xe cộ hiện tại khá tốt, không phải giờ cao điểm, giờ mưa lớn nhưng cũng không đến nỗi không nhìn rõ đường đi.
'A?" Phó Dư ngôi sau bỗng dưng hỏi: "Ba đang ở ngoài sao?"
Phó Niên theo dõi ánh mắt của cậu bé, ngoài kia là những hàng mưa dày đặc, xe cộ đi qua chỉ để lại những bóng dáng mờ nhạt, không thấy rõ gì cả.
Em nói cái gì? Phó Niên nhích lại gân bên Phó Dư: "Có phải em quá buôn ngủ không?
Phó Dư há miệng ngáp dài, dùng ngón tay ngắn mập mạp chỉ ra bên ngoài: "Ba."
Phó Như Hối lập tức phản ứng: "Sao vậy, Tiểu Ngư? Mậệt à?" Phó Dư chẹp miệng, mở nửa mắt quan sát, lâu bâu nói những lời mơ màng: "Ba đang làm gì vậy, tại sao..." Tiếng nói của cậu bé càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng khẽ nhếch miệng ngủ say, ngã trên vai Phó Niên, mê man không tỉnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo